Chương 10: Ngươi bị thương rồi?

[Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Sơn Quỷ Chấp Bút

7.758 chữ

18-03-2024

"Hô ---"

Thấy Vương Đào đồng ý, Đinh Vũ Cầm có thể nói là được thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Vương Đào từ chối, dù sao hôm qua Vương Đào thậm chí còn không muốn cô vào nhà -- nghĩ đến điều này, trong lòng cô vẫn có chút oán hận.

Vương Đào mở cửa, đưa một cái bọc hơi nhỏ một chút cho Đinh Vũ Cầm.

"Chị dâu ngươi giúp ta mang thứ này vào trong đi."

"Được --- ai u!"

Sau khi Đinh Vũ Cầm nhận lấy, cảm nhận được tay mình trầm xuống, cô ta quá yếu, căn bản không còn chút sức lực nào.

Vương Đào đưa tay đỡ lấy bọc, có chút bất đắc dĩ mà nói:

"Chị dâu, không được thì vẫn là để ta tới làm đi ..."

"Khục, không không sao, ta, ta có thể làm!"

Cô ta thật vất vả mới tìm được một cái cớ có thể đi vào trong căn hộ của Vương Đào, cô ta cũng không muốn lãng phí cơ hội này.

"Được thôi."

Vương Đào buông tay ra, nhìn vào Đinh Vũ Cầm run run rẩy rẩy bưng bao nhỏ đi vào, hắn nhanh chóng nhấc những thứ còn lại vào trong nhà rồi sau đó đóng cửa lại.

"Oa ~ "

Đinh Vũ Cầm biết Vương Đào có rất nhiều đồ đạc, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy những thứ này, cô vẫn có chút kinh ngạc.

"Ai, chúng đều là những thứ vô dụng..."

Vương Đào thở dài nói.

Những thứ này đại phần lớn đều chỉ là nhứng thứ linh tinh, thứ thực sự quan trọng, ví dụ như đồ ăn thật ra thì không nhiều lắm, còn vũ khí, cũng chỉ có ba cây ống thép kia là được, tạm thời mà nói quả thực không có tác dụng gì.

"... Khục, Vương Đào, hay là chị dâu tới dọn dẹp giúp ngươi một chút? Chỗ ngươi bừa bộn quá!"

Đinh Vũ Cầm đại khái phớt lờ Vương Đào, cô ta vừa nói đã vừa bắt đầu động tay.

"Được a."

Vương Đào cũng không có từ chối.

Đồ đạc trong nhà hắn quả thực bừa bộn, trong hai ngày qua không phải hắn làm cơm, ăn cơm, đi ngủ, luyện tập thì chính là đi đánh zombie, căn bản không có thời gian để dọn dẹp.

Đinh Vũ Cầm hôm nay mặc một chiếc váy ôm sát hông màu trắng làm nổi bật vóc dáng của cô, tóc được búi cao, để lộ chiếc cổ thon trắng như tuyết, chiếc dây chuyền vàng bạch kim khoét sâu vào 'khe rãnh'.

Có lẽ vì biết trong hành lang không có zombie uy hiếp nên cô cũng đi một đôi giày cao gót màu nâu, không tiện cho việc chạy trốn, kết hợp với một đôi tất màu da bám chặt vào da, làm tăng thêm rất nhiều sự gợi cảm và quyến rũ.

Vương Đào nhìn cô ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay chân nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, lúc này mới dời ánh mắt khỏi chân cô.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Vương Đào, thân thể căng cứng của Đinh Vũ Đào lúc này mới được thả lỏng rất nhiều.

Cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò tùy ý của Vương Đào ở trên người cô ta, cô ta vừa rồi ít nhiều có hơi hối hận việc mình trang điểm, nhỡ đâu thú tính của Vương Đào bùng phát ... cô ta căn bản không có cách nào để mà phản kháng.

Lúc đó cô ta chỉ nghĩ, nếu như nhờ người vậy thì phải có một cái thái độ đi nhờ người, ít nhất cũng phải sạch sẽ gọn gàng một chút, đừng có lôi thôi lếch thếch là được.

Tuy nhiên còn may, Vương Đào nhìn một lúc rồi đi, cũng không có làm ra hành động bất thường nào.

"Sao mình có thể hoài nghi Vương Đào đây, nếu như không có hắn ta đã chết đói rồi, hắn là người tốt!"

...

Vương Đào cởi trang bị trên người trong phòng tắm, lấy sách ra cất riêng, những cuốn sách này thế nhưng là đồ vật bảo vệ tính mạng, không thể để dính nước được.

Sau đó hắn cởi chiếc áo khoác có dính chút máu của zombia, chỉ dùng nước xả rửa, sau khi rửa xong, hắn lại cởi quần áo khác còn lại trên người và cho vào máy giặt giặt.

Thời điểm tắm rửa, nhìn vào mấy vệt ứ đọng máu ở trên cánh tay phải, Vương Đào nhíu mày.

Đây là vị trí vết thương ngày hôm nay của hắn, một bàn tay của zombie quất đi 5 giọt máu của hắn.

Ở vào lúc chiến đấu và vơ vét đồ đạc vừa rồi vẫn không cảm nhận được cảm giác đau, bây giờ chỉ cần nước nóng đụng vào hoặc là sờ nhẹ vào một chút thì cũng cảm nhận được cơn đau truyền đến, hắn cũng hoài nghi có phải là bị thương tới xương hay không.

Vương Đào trước đó còn đang suy nghĩ, hắn ăn một bàn tay của zombie không có vết thương ngoài da, cũng không tính đau, làm sao lại mất đi 5 giọt máu? Dù sao hắn tổng cộng có tới hơn một trăm máu, chẳng lẽ zombie dùng tay đập cho hắn vài phát nữa còn có thể lập tức đập chết được hắn sao?

Hắn cảm thấy có hơi không hợp lý.

Nhưng hiện tại xem ra, điều này không phải không có lý, mà là rất có lý, bởi vì sức chịu đựng đau đớn của con người đều có giới hạn.

Điều đó không có nghĩa là người ta chỉ có thể chết nếu bị chặt đầu hoặc bị đâm vào tim, ngay cả một chút đau đớn trên bề mặt cơ thể cũng có thể khiến ai đó bị thương đến chết.

Khối máu ứ đọng trên người Vương Đào này chắc chắn sẽ không phải là trí mạng, nhưng nếu như có thêm nhiều loại vết thương kiểu này, thậm chí tổn thương ở xương, nói không chừng cũng sẽ bị đau chết, cho nên việc mất đi 5 giọt máu là cũng rất hợp lý.

Thanh máu này không chỉ đại biểu là HP trong một số trò chơi, nó còn đại biểu cho tình huống sức khỏe của bản thân.

Này cũng có thể giải thích, tại sao thanh máu trên đầu Đinh Vũ Cầm chỉ còn lại 15.

Mặc dù Đinh Vũ Cầm không gặp phải công kích, nhưng sức khỏe của cô ấy đã giảm sút do đói, sợ hãi, v.v. Nếu không có ai giúp đỡ cô ấy mà nói, nói không chừng kết cục của cô ấy có thể sẽ chết đói hoặc sợ hãi đến chết...

Sau khi tắm xong, thân dưới Vương Đào mặc quần dài, thân trên mặc cái áo ba lỗ, để lộ ra hai cánh tay, cục máu ứ đọng trên tay hắn chỉ cần chạm vào cái là đau, mặc dù có thể chịu được nhưng cũng không cần thiết phải tới tra tấn chính mình.

Không thể không nói, Đinh Vũ Cầm vẫn là rất có năng lực.

Trong khoảng thời gian Vương Đào tắm, cô đã sắp xếp rất nhiều đồ vật thành từng loại, sắp xếp một cách có trật tự, nhìn rất thoải mái.

"Chị dâu, không cần phải vội, nghỉ một lát đi."

Vương Đào mở miệng nói.

"A? Không sao đâu, chỉ cần chờ thêm một chút nữa là sẽ ổn thôi!"

Đinh Vũ Cầm ngẩng đầu lên nhìn vào một thân cơ bắp cuồn cuộn trên người Vương Đào, cùng với khuôn mặt đẹp trai có hơi là lạ của hắn, cô ta lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Không bao lâu sau, những thứ này được phân loại một cách đơn giản, không có quá nhiều thứ và cũng không cần thiết phải phân loại quá cẩn thận.

Vương Đào vốn có ý định không lãng phí nên nhặt những thứ giống như đồ bỏ đi này về nhà, dùng được hay không lại là chuyện khác.

Đinh Vũ Cầm chân ngồi xổm có hơi mỏi nhừ, cô ta đang chuẩn bị đứng lên, đột nhiên cảm nhận thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể không tự chủ mà ngã về phía sau.

Vương Đào tay mắt lanh lẹ, nhanh tay ôm lấy eo Đinh Vũ Cầm.

"Chị dâu, không có sao chứ?"

Sắc mặt Đinh Vũ Cầm rất nhợt nhạt, trên đầu thậm chí còn xuất hiện chữ mất máu.

"-5"

"10/100"

Hay thật, chỉ thu dọn một chút đồ đạc thôi mà còn có thể mất máu sao? Người giả bị đụng phải không?

Hơn nữa nàng chỉ có một chút máu, có phải chỉ cần một tát thôi là sẽ chết hay không --- Vương Đào có chút suy nghĩ ác độc.

"Ta không sao ... có thể là có hơi thiếu máu ..."

Nằm trong vòng tay Vương Đào một lúc hồi trở về, Đinh Vũ Cầm vội vàng tránh khỏi vòng tay của Vương Đào, có hơi xấu hổ chỉnh sửa lại tóc tai bên tai, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng.

"A? Ngươi bị thương rồi?" Tuy nhiên khi nàng nhìn thấy vết máu ứ đọng trên cánh tay của Vương Đào thì lập tức giật nảy mình, vô ý thức lùi lại một bước.

"Ừm."

Vương Đào gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, dù sao bị thương cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đinh Vũ Cầm vốn cho rằng Vương Đào là bị lây nhiễm, tuy nhiên sau khi nhìn thấy chỉ là vết máu ứ đọng chứ không có vết thương ngoài da, Vương Đào cũng rất bình tĩnh, cô ta lại thở phào nhẹ nhõm.

Đinh Vũ Cầm cảm thấy hành động lùi lại một bước vừa rồi của mình có vẻ không ổn, thế là vội vàng tiến tới một bước bắt lấy tay của Vương Đào, nhẹ nhàng vỗ vào xung quanh chỗ có vết máu ứ đọng trên cơ bắp, nhẹ giọng nói:

"Ta có một số kinh nghiệm trong việc điều trị vết bầm tím..."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!